Định viết lên fb, nhưng lại sợ bố mẹ nhìn thấy hay ai đó nói cho bố mẹ khiến họ lo.
Mình vẫn luôn nghĩ rằng mình là đứa mạnh mẽ, không yếu ớt sướt mướt tình cảm. Năm ngoái lần đầu tiên xa nhà, vậy mà chẳng cảm thấy nhớ nhà mấy.
Giờ ngẫm lại mới nhận ra, năm ngoái khi mới sang, ngày nào cũng có guidance của trường, sáng dậy sớm chạy lên trường cho kịp giờ, tối về mệt nằm thẳng cẳng, hơn nữa ở ktx, có bạn bè nên chẳng có thời gian mà buồn mà nhớ. Đến lúc vào học thì ổn định cảm xúc rồi.
Năm nay sang muộn hơn so với năm ngoái. Mới xa nhà có 3 ngày, vậy mà nhớ nhà kinh khủng, nhớ đến phát khóc. Trước khi về nước mới dọn nhà xuống town, sang giờ phải ngồi gỡ đồ. Phòng lổn ngổn bao nhiêu đồ, không chỉ của mình mà còn có đồ của đứa bạn đang chuyển ra, và cả đồ Anh chị ở trước kia. Mới sang mà chẳng có chỗ mà nằm, phải mượn tạm futon để ngủ dưới đất phòng người khác. Hì hụi dọn đến chiều hôm nay mới có thể ngủ đc trong phòng mình, nhưng vẫn còn 1 thùng kitchen stuff chưa lôi ra. Không phải lười mà là lôi ra không biết để đâu nữa. Phòng bếp bé, đâu đâu cũng là đồ của chị cùng nhà. Mình lại hay thấy ngại, chả dám ho he gì. Giờ đành đợi đứa bạn đang chuyển ra dọn đồ của nó đi để mình có 1 góc.
Vừa nãy dùng máy tính thì mới nhận ra quên mang jack cắm đổi chân tròn thành chân dẹt, thế là khỏi dùng máy. Sau lên mạng định đặt Bộ ga đệm vs vỏ mới thì phát hiện sold out. Cảm giác mọi thứ đang đối nghịch với mình ấy. Giờ vẫn đành dùng tạm đệm gối cũ, cảm giác bụi bụi bẩn bẩn đến khó chịu.
Chẳng hiểu sao ở nhà mới, cảm giác không phải nhà của mình mà như đang ở nhà ngta vậy. Thấy lạ lẫm và buồn không tả được. Chị cùng nhà tuy hiền nhưng mình chả thân, ở cảm giác thấy ngại ngại. Hơn nữa Anh người yêu đóng đô luôn ở đây nên 2 anh chị toàn đóng cửa sống trong 1 thế giới. Mà mình cũng kì lạ, ngại không muốn chị cùng nhà quan tâm, nhưng khi không được quan tâm thì lại thấy buồn.
2 hôm nay ở nhà dọn dẹp 1 mình, ở nhà tự kỉ như 1 con điên. Đến giờ 2 Anh chị kia lên trường vẫn còn chưa về, cảm thấy chán không chịu được. Vừa rồi buồn quá bật khóc đến 2 lần. Cứ ngồi nghĩ sao mình lại ở đây, mấy hôm trước thôi vẫn đang còn sung sướng ở với gia đình, nấu ăn dọn dẹp nhà với mẹ. Rồi lại nghĩ biết thế không đi du học, học đại học trong nước tuy chán nhưng không cô đơn như hiện tại.
Nhớ nhà kinh khủng, chỉ muốn lập tức bay về với bố mẹ và anh.
Hoặc chí ít, mình muốn quay lại hồi năm nhất, được ở trên ktx. Dù hồi trc ở ktx bình thường mình không mấy gặp bạn bè, nhưng ít nhất mình có phòng tử tế, bàn ghế, giường đệm có sẵn, không phải lo. Hơn nữa ra khỏi phòng chạy loanh quanh là có người, chứ k phải đối thui như ở đây.
Vừa viết vừa khóc, cảm giác khổ sở đến phát điên.
Ước gì được ở trên ktx, hoặc nếu ở dưới town thì được ở cùng đứa bạn thân.
Mà tốt nhất, ước gì được về Việt Nam, có bố, có mẹ, có anh, có họ hàng.
Tại sao 2 tháng hè lại trôi qua nhanh như vậy????
Giờ ngồi đợi đến giờ để gọi điện về cho mẹ